Công chúa lưu manh
Phan_2
Đây đều là nói nhảm. Mới vừa rồi bọn họ ở bên ngoài rống chính là, giao ra công chúa, lưu các ngươi toàn thây. Hiện tại ta đứng ra có lẽ sẽ không chết, lưu lại những thứ này, cũng là nhất định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sư phụ từ nhỏ đã dạy ta phải co được dãn được, mà ta đã sớm trò giỏi hơn thầy.
Nhưng mà
vào lúc này,
trên bầu
trời đột
nhiên nổ
tung một
đạo hồng
quang.
Cùng lúc
đó, tất
cả tướng
sĩ Nam hạ bao gồm Cố Tích Nhiên cũng úp sấp trên đất, chỉ có ta sững sờ ở tại chỗ.
"Có khói
độc!" Huyết
Tu La
lạnh lùng
nói.
Ta mơ
hồ nhìn bốn
phía, những
binh lính
tây Tề
này tiếp
theo mềm
nhũn đi.
Huyết Tu
La thuận thế
bắt ta
lên ngựa! Hắn
giục ngựa
chạy như
điên, chạy
ra ngoài.
Ta vỗ
ngực liên
tục, hận
không thể
tự đâm
hai mắt.
Hắn ôm
chặt ta
đặt ở
trên lưng
ngựa.
Ta khẽ
ngẩng đầu
lên, thấy
sau lưng
bụi mù
cuồn cuộn,
tướng sĩ
Nam Hạ đuổi
theo. Người vượt lên đầu cưỡi một con Hãn Huyết Bảo Mã, chính là Vương Thần An.
Ta cảm
thấy được
hắn chỉ
là làm
ra dáng vẻ,
dù sao
ta là công
chúa, vẫn
là thê tử của hắn.
Nhưng vào
lúc này,
Huyết Tu
La chợt xoay
người, giương
cung lắp
tên, dĩ
nhiên bắn
trúng Vương
Thần An.
Biểu tình
của ta
ra vẻ gặp
quỷ.
Đây là
không phải
muốn làm
điên đảo
rồi. . . . . .
Chẳng lẽ
không phải
là truy
binh bắn
tên chém hắn ở dưới ngựa sao? Hắn trúng khói độc lại vẫn dũng mãnh như vậy? Ta run rẩy.
"Thế nào,
đau lòng?"
Hắn
thét lớn
một tiếng
nói.
"Không có, ngươi mới vừa cầm thương, ta chỉ là tò mò mũi tên ngươi giấu ở nơi nào đấy!"
Huyết Tu
La: . . . . . .
6
Ta bị
bắt đến
quân doanh
của Tây
Tề.
Huyết Tu
La trúng độc,
đại phu
tìm không ra
phương pháp
giải độc,
cuối cùng
nghĩ ra
phương pháp
xử lí
ác độc.
Bọn họ
muốn lấy
máu của
ta.
Lúc ấy
ta đứng cùng
với hắn,
nếu hắn
trúng độc
mà ta
vô sự, đương
nhiên nói
rõ chuyện ta
trước đã
ăn giải dược,
dịch máu
có thể giải
độc.
Thật ra
thì bọn họ
đã đoán
đúng một
nửa.
Máu của
ta quả thật
có thể
giải độc,
cũng không
phải là
bởi vì
trước đó
ăn giải dược.
Màu đỏ
kia hẳn
là tín
hiệu, cho
nên những người
còn lại
có thể
lập tức
ra phản ứng,
vậy mà
không ai
nói cho ta
biết, bọn
họ bất
kể sống
chết của
ta.
. . . . . .
Năm đó
ta theo sư
phụ vào
nam ra bắc
trộm cắp,
ăn lầm
một độc
dược.
Về phần
tại sao
nói là ăn
lầm, bởi
vì lúc
ấy ta
cũng không biết
vật kia
giá trị vạn lượng hoàng kim. Ta vẫn hối hận không thôi.
Nhưng từ
đó về
sau, sư
phụ ta
coi như lang
trung nổi
trên giang
hồ, chuyên
trị các
loại độc.
Độc nhỏ
đổ máu
một muỗng,
độc mạnh
đổ máu
một chén.
Đại phu
kia cầm cây
đại đao
ở trước mặt
ta khoa tay
múa chân, ta
liếc mắt
nhìn tên
Huyết Tu
La trên giường.
Hắn lúc
này đã
lấy mặt
nạ xuống,
sắc mặt
vàng vọt,
đầu đổ
mồ hôi.
Tạm thời
xem là
độc hạng
vừa thôi.
. . . . .
Ta từ
trên đầu
sờ soạng
cái trâm
đỏ cầm
vào tay.
Một tướng
sĩ quát:
"Đừng để
cho nàng
tự sát!"
Thân thủ
của ta
bất phàm, cước
bộ giả
thoáng hạ
xuống, liền
từ dưới
tay bọn
họ tránh
thoát, sau
đó trước mặt
bọn họ,
ở trên
tay làm
một đường.
Bọn họ
đều trợn
mắt hốc
mồm.
Ta kêu
đại phu
kia cầm chén
tới đón,
mắt thấy
huyết dịch
đầy chén,
liền từ
trên váy
dài giật
xuống một
mảnh vải,
lưu loát
quấn lên
vết thương.
Đại phu
kia nháy mắt
một cái
không nháy
mắt nhìn
ta.
Ta hướng
hắn nở
nụ cười,
"Tin tưởng
ta, đủ
giải độc!"
7
Nói, trận
chiến này
của Tây
Tề và
Nam Hạ, vẫn
là Vương
Thần An
vén lên.
Lần trước
sứ giả
tới Nam
Hạ, là
cửu hoàng
nữ Tây
Tề. Cửu hoàng nữ tự xưng là tài hoa hơn người bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nữ giả nam trang chạy tới làm sứ giả gì, kết quả khiêu khích không được ngược lại thua mặt trong mặt ngoài đều bị mất, trở về khóc tố với hoàng đế, ngày ngày nháo đâm đầu xuống hồ, phụ thân người ta liền đem binh Nam Hạ.
Người so
với người, tức
chết người.
Nghe đến
đó, ta
lại lần khẳng
định, ta
không phải
là công
chúa.
Lúc này
sợ rằng
phụ hoàng
đã tuyên
bố, Bảo
Châu công
chúa thân
kiều yếu
ớt, trên
đường xuất
chinh bệnh
chết. Nghĩ đến đây, lòng ta khẽ đau một cái.
"Thật ra
thì ta không
phải là
Bảo Châu
công chúa,
ngươi thả
ta chứ!" Ta cầu khẩn Huyết Tu La.
Hắn nhíu
lông mày,
"Không phải ?"
"Đương nhiên. . . . . ." Ta khẽ nhún vai, "Công chúa của một nước sẽ thô bỉ giống như ta vậy sao?" Ta vươn tay, đem lòng bàn tay để tới trước mắt hắn, "Ngươi xem, sao có vết đao sâu này, lòng ngón tay tất cả đều là thô chai. Thật ra thì ngày đó ta chỉ là muốn che chở công chúa, nữ tử một đầu tóc
đen kia mới thật sự là Bảo Châu công chúa!"
Hắn trầm
mặc không
nói.
Ta một
tay khác
len lén
bấm bắp
đùi một
cái.
"Công chúa
đối với
ta có ân
cứu mạng,
lúc ấy
tình thế
vội vã,
ta nóng lòng
hộ chủ
. . . . . ." Ta
liều cái
mạng già
nặn ra
vài giọt lệ
chua cay.
"Bảo Châu
công chúa,
thuở nhỏ
lưu lạc
dân gian,
tính thuần
phác, thông
âm luật,
lại có
võ. . . . . ." Hắn để cuốn sách cầm trong tay xuống, "Ta hôm đó thấy thân thể nàng kia gầy yếu, không giống như là biết võ công, ngược lại thân thủ nàng bất phàm, trên tay có nốt phồng dày, ứng với quanh năm tập võ."
Ta chợt
rút tay
về, nhất
thời dở
khóc dở
cười, định
ngay tại
chỗ lăn
lộn xức
dội: "Ngươi
bắt ta
làm gì,
cha ta không
đau bà
ngoại không
thương, gả
người đàn
ông cũng
không yêu
thích ta,
ngươi nếu
muốn dùng
ta uy hiếp
Nam Hạ,
vậy cũng
thật là
là tính toán
sai rồi,
không bằng
thả ta,
ta trở về
thì cho
ngươi bài
vị trường
sinh,
mỗi ngày
thắp hương
cầu phúc
cho ngươi."
"Nàng đáng
thương như
vậy?"
"Dĩ nhiên!"
Ta đứng
lên,
đưa tay
ném tới trước
mặt hắn,
"Ngươi xem, đây là vết thương đêm tân hôn, đêm tân hôn của ta Phò mã kia chê ta không nhan sắc không chịu đụng ta, còn muốn cắt vết thương của ta!"
Hắn chợt
cười.
Ta nhất
thời đoán
không ra
lòng hắn, cho
nên im lặng
không lên
tiếng tinh
tế quan
sát.
"Đã như
vậy, ta
cưới ngươi
làm vợ
là được!"
Ta trừng
to mắt
mà nhìn
hắn.
"Thật ra
thì trên người
nàng cũng
có chỗ
được, thí
dụ như
nói đôi
mắt này,
ngược lại
cơ trí
động lòng
người."
Đó là
đương nhiên,
ta rất
nhanh một
cái ngực
ngực, từ
nhỏ liền
trộm gà
sờ chó, mắt
khẳng định
so người
khác cơ
trí hơn, nếu
không khi
bị bắt được
sẽ bị
đánh gãy
chân.
Ai nha,
ta muốn cái
gì!
"Ngươi nói ngươi muốn lấy ta? Tại sao?"
"Nói thật
hay nói
dối?"
Ta không
có lên
tiếng, hắn
thấy buồn
cười, chỉ
chốc lát
sau tiếp tục
nói: "Nói
láo là
ta thích
nàng, lời
thật là
thân ta
trúng kịch
độc mãn
tính."
Ta: . .
. . . .
Giả đủ
giả, thật
đáng sợ.
Ta đường
đường là công chúa Nam Hạ, tại sao có thể bị người làm heo vòng nuôi.
Nuôi heo
là vì ăn
thịt, nuôi
ta là vì
uống máu.
Ta lại
chống đỡ
chết không
từ. . . . . .
Hắn không
có làm
khó ta,
cung cấp cho
ta đồ ăn
thức uống
ngon, ta
rất quen.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian